[Melody I love] Vincent (Starry starry night) by Don McLean – Đêm đầy sao

Đêm đầy sao
Hòa vào bảng màu xanh và xám
Nhìn ra ngoài trong một ngày mùa hè
Với đôi mắt hiểu thấu bóng tối tâm hồn tôi

Những chiếc bóng trên đồi
Phác họa những hàng cây và những hoa thủy tiên
Bắt lấy gió và cái lạnh cắt da mùa đông
Trong màu sắc của dải đất màu tuyết rơi

* Giờ thì tôi đã hiều
Điều người đang cố nói với tôi
Điều người phải trải qua vì sự chân thực của mình
Và người đã phải cố gắng thế nào để nó được tự do

** Họ sẽ không nghe thấy, bởi họ không biết cách nào
Có lẽ giờ họ sẽ nghe chăng

Đêm đầy sao
Những đóa hoa rực lửa đã cháy lên rực rỡ
Những đám mây xoáy tròn trong vầng sương màu violet
Phản chiếu trong đôi mắt xanh sứ của Vincent

Những sắc màu thay đổi
Cánh đồng buổi sáng vàng hổ phách
Những khuôn mặt bạc màu nắng mưa nằm dài trong nỗi đau
Đã được xoa dịu dưới bàn tay yêu thương của người nghệ sĩ

(*) (**)

Vì họ không thể yêu người
Nhưng tình yêu của người vẫn đúng
Và khi chẳng còn nhìn thấy hy vọng nào
Trong đêm đầy sao đó

Người lấy đi cuộc đời mình, như những người yêu nhau vẫn làm
Nhưng tôi có thể nói với người, Vincent
Rằng thế giới này chưa bao giờ là đủ cho
Một điều đẹp đẽ như người

Đêm đầy sao
Những bức chân dung treo trong sảnh trống không
Những khuôn mặt không đóng khung trên những bức tường không tên
Với đôi mắt nhìn ra thế giới này và không thể lãng quên

Giống như những người lạ ta đã gặp
Những kẻ rách rưới trong bộ đồ rách rưới
Hay chiếc gai bạc của bông hồng đầy máu
Nằm tan tác trên nền tuyết tinh khôi

Giờ tôi nghĩ tôi đã biết
Điều người đang cố nói với tôi
Điều người phải trải qua vì sự chân thực của mình
Và người đã phải cố gắng thế nào để nó được tự do

Họ sẽ không nghe đâu, họ vẫn sẽ không nghe thấy đâu
Có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ nghe thấy

starry night

Starry, starry night
Paint your palette blue and gray
Look out on a summer’s day
With eyes that know the darkness in my soul

Shadows on the hills
Sketch the trees and the daffodils
Catch the breeze and the winter chills
In colors on the snowy linen land

Now I understand
What you tried to say to me
And how you suffered for your sanity
And how you tried to set them free

They would not listen, they did not know how
Perhaps they’ll listen now

Starry, starry night
Flaming flowers that brightly blaze
Swirling clouds in violet haze
Reflect in Vincent’s eyes of china blue

Colors changing hue
Morning fields of amber grain
Weathered faces lined in pain
Are soothed beneath the artist’s loving hand

Now I understand
What you tried to say to me
And how you suffered for your sanity
And how you tried to set them free

They would not listen, they did not know how
Perhaps they’ll listen now

For they could not love you
But still your love was true
And when no hope was left in sight
On that starry, starry night

You took your life, as lovers often do
But I could’ve told you Vincent
This world was never meant for
One as beautiful as you

Starry, starry night
Portraits hung in empty halls
Frame-less heads on nameless walls
With eyes that watch the world and can’t forget

Like the strangers that you’ve met
The ragged men in ragged clothes
The silver thorn of bloody rose
Lie crushed and broken on the virgin snow

Now I think I know
What you tried to say to me
And how you suffered for your sanity
And how you tried to set them free

They would not listen, they’re not listening still
Perhaps they never will

Published by

N.PA

I'm an Idealist. Not the one you have read about. Just someone who is obsessed with ideal things. I'm also a daydreamer, but for now I dont have any cats. I dont know where I will go, but I'm on my way.

Bình luận về bài viết này